Quen Hinami trong buổi chiều thu
Chiều thu hôm ấy, bầu trời trong xanh nhưng không còn rực rỡ như những ngày hè, ánh nắng dịu dàng phủ lên những tán lá đang chuyển sắc vàng cam. Tôi bước dọc con phố nhỏ, nơi những quán cà phê ven đường đã bắt đầu bài trí những chậu cúc họa mi trắng muốt. Mọi thứ như được nhuộm một màu ấm áp của mùa thu, và trong khoảnh khắc ấy, tôi gặp Hinami.
Cô đứng bên một quầy sách nhỏ ven đường, đôi tay nhẹ nhàng lật giở từng trang sách cũ. Mái tóc đen mềm mại buông lơi trên vai, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sẫm làm nổi bật làn da trắng mịn. Cô trông giống như bước ra từ một bức tranh về mùa thu – nhẹ nhàng, tinh tế và đầy cuốn hút.
Không biết vì điều gì, tôi bị cuốn đến gần cô, như thể có một lực hút vô hình. “Cuốn sách đó thú vị lắm phải không?” tôi cất tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng giữa hai chúng tôi.
Hinami ngẩng lên, đôi mắt to tròn nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên. Rồi cô nở một nụ cười dịu dàng. “Vâng, tôi thích những cuốn sách cũ. Chúng luôn có một mùi hương rất đặc biệt, và dường như chúng mang trong mình cả một câu chuyện riêng.”
Câu nói của cô làm tôi thấy tò mò hơn. Chúng tôi nhanh chóng bắt đầu trò chuyện về những cuốn sách, những câu chuyện và cả cảm giác khi mùa thu về. Hinami kể rằng cô thích dành những buổi chiều mùa thu để lang thang qua những khu phố cũ, nơi cô có thể tìm thấy những điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
“Với tôi, mùa thu là mùa của ký ức,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ấm áp. “Mỗi chiếc lá rơi, mỗi làn gió se lạnh đều mang đến một cảm giác rất đặc biệt.”
Tôi cũng chia sẻ với cô rằng mình thường mang máy ảnh theo trong những ngày thu, để lưu giữ lại vẻ đẹp mong manh và thoáng qua của mùa này. Hinami tỏ ra rất thích thú, và đôi mắt cô sáng lên khi tôi kể về những bức ảnh chụp lá vàng rơi hay ánh hoàng hôn qua những hàng cây.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, tôi lấy hết can đảm để nói: “Hinami, tôi thật sự rất vui vì đã gặp bạn hôm nay. Tôi không biết liệu chúng ta có thể gặp lại nhau không, nhưng nếu bạn không phiền, tôi rất muốn mời bạn cà phê vào một ngày nào đó.”
Cô nhìn tôi, đôi má ửng hồng nhẹ dưới ánh nắng cuối ngày. “Tôi cũng rất vui vì cuộc gặp gỡ này. Có lẽ, mùa thu thật sự mang mọi người lại gần nhau hơn. Tôi sẽ đợi lời mời của bạn.”
Hinami quay đi, nhưng trong tay cô vẫn cầm cuốn sách nhỏ, còn trong tôi là một cảm giác ấm áp và hy vọng. Buổi chiều thu hôm ấy không chỉ để lại trong tôi một ký ức đẹp, mà còn là khởi đầu cho một câu chuyện mà tôi mong đợi sẽ còn kéo dài mãi mãi.